Vịnh Hạ Long và những khoảng lặng yên tĩnh trong ký ức

Chiều buông nhẹ, lặng yên trên boong tàu, chiếc du thuyền vẫn rẽ sóng giữa vịnh Hạ Long huyền thoại. Rồi bỗng chốc không còn thấy tiếng động cơ, không còn lịch trình làm việc dày đặc – chỉ có gió biển mát lành, tiếng sóng vỗ nhẹ và những ngọn núi đá vôi sừng sững nhô lên giữa làn nước xanh ngọc như đang kể chuyện ngàn năm.

Một làn gió thổi nhẹ mang theo vị mặn mà thân thuộc, bất giác mang đến một khoảnh khắc lặng yên đến kỳ lạ.

Giữa cảnh sắc ấy, mọi thứ như bỗng thấy trở về – không chỉ là về với thiên nhiên, mà là trở về với chính mình. Những ký ức về những lần được đi cùng bố mẹ ra biển nhảy sóng, mò tìm được những con ốc biển với nhiều họa tiết, vân sặc sỡ và cả những loại có gai ... tuyệt đẹp, ngồi xây những lâu đài cát và lắng nghe tiếng sóng.

Trong cái sự Tĩnh lặng ấy, Biển lại mang một vẻ đẹp không ồn ào, nhưng sâu lắng chứa đựng cả một ký ức tuổi thơ tuyệt đẹp đầy tự hào.

Giữa Hạ Long sẽ thấy vẻ đẹp của biển không ở sự xa hoa, mà ở một cảm giác bình yên trong cái mênh mang của nó mang lại, khiến bản thân và những nỗi lo đời thường trở nên vô cùng nhỏ bé. Mọi thứ xung quanh như chậm lại – cả thời gian, cả về nhiều dòng suy nghĩ.

Và trong cuộc sống cũng luôn cần tạo ra những khoảnh khắc thảnh thơi như thế như được ngồi yên giữa biển trời bao la, để trái tim được cảm nhận được sự tự do và để thấy nhẹ lòng.

Đến vịnh Hạ Long – không phải để “check-in”, mà để thực sự được lắng nghe chính mình.